Cái nắng gắt Sài Gòn và người mẹ cứu con trong tuyệt vọng
Người đàn bà ngơ ngác ấy xuất hiện ở cửa Ủy Ban xã trong bộ dạng không thể thảm thương hơn. Thiện nguyện viên của nhóm thành viên Mái Ấm Giữa Đời đợi chờ như đã quá lâu dưới cái nắng 40 độ của Sài Gòn mồ hôi nhễ nhại chợt hỏi: “Sao chỉ có chặng đường từ Củ Chi về Hóc Môn thôi mà mất tới 2 tiếng vậy chị?”
Câu hỏi vô tình trở thành lời trách móc động đến tâm can người phụ nữ ấy, chị phân bua nhỏ nhẹ như như với chính mình: “Em bắt xe bus đi chuyến nào không biết lên tận khu công nghiệp Tân Bình, rồi từ đó lại bắt xe bus ngược về đây...”. Đỡ chị ngồi nghỉ trong 1 góc của sân ủy ban, thiện nguyện viên nghe chị thủ thỉ kể lại câu chuyện bi kịch của cuộc đời mình.
Không biết là may mắn hay thảm kịch, chị – vốn là một người đàn bà đẹp, và đàn bà đẹp thì phải tìm được bến bờ xứng đáng – lấy được một người chồng cũng có thể nói là có địa vị, được người ta trọng vọng. Xét về con mắt trần tục mà nhìn vào, có thể nói chồng chị là một người ở trên đỉnh của quyền lực và chức tước, kể như chị lấy được tấm chồng như thế, cũng là một cái phước lớn ở đời. Ấy vậy mà niềm vui ngắn chẳng tày gang, sinh được 2 mặt con, tưởng như con cái đề huề, cuộc sống viên mãn thì đùng một cái. Chồng chị trên cái đỉnh của danh vọng như thế trượt dần vào vũng bùn mà quỷ Satan nó bày ra, anh ruồng bỏ chị. Nghe đâu là có bồ bịch gì đấy. Thậm tệ hơn, để hợp lý hóa cái sự bất công ấy, anh ta làm giấy tờ giả để qua mặt cơ quan mình đang làm việc. Bỗng chốc chị thành người không có chồng.
Bút tích của người phụ nữ mang câu chuyện bất hạnh
Ôi giá mà… giá mà cây thánh giá Chúa đặt lên vai người đàn bà ấy chỉ nặng đến thế thì cũng là đã quá ư nghiệt ngã. Vẫn chưa hết xui rủi. Đứa con lớn của chị – 13 tuổi – một ngày nọ người phù tím lên hết. Đưa con vào bệnh viện, chị chết đứng khi bác sĩ nói đứa nhỏ bị suy thận cấp. Căn bệnh nghe sao mà xa lạ đến thế? Thường thì nói đến suy thận thì phải nghĩ đến người lớn tuổi, rồi ăn uống thiếu điều độ sao đó mới làm thận suy. Đằng này một đứa nhỏ 13 tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, đùng một cái mắc căn bệnh nguy cấp gần như không biết cách chi chữa trị khả quan. Chúng tôi nhớ lại hình ảnh đứa bé trong tấm ảnh từ Xơ Hào (mái ấm Thánh Tâm) cung cấp – chính Xơ đã giới thiệu thành viên Mái Ấm Giữa Đời biết đến trường hợp này, sao mà nhói lòng quá đỗi. Trong hình ảnh là một đứa bé thiêm thiếp trong cơn bạo bệnh, da thịt nứt nở hết vì phù thũng, do bệnh suy thận gây ra.
Nói chuyện với chúng tôi, Xơ Hào cũng chất chứa nhiều niềm trăn trở, rằng đối với người ngoài cuộc như chúng ta mà nói. Thì ngoài những sự trợ giúp nhỏ nhoi bằng vật chất, thì chỉ có những lời kinh nguyện chân thành mong rằng thân thể đứa bé được lành bệnh.
Quay lại thực tại, thành viên Mái Ấm Giữa Đời hỏi: Vậy thì đứa nhỏ thứ hai thế nào? Chị bảo, 1 đứa nằm viện thì đứa kia đành gửi họ hàng lăn lóc vậy thôi. 4 tháng ròng chăm con bệnh, con nhỏ thì phải gửi họ hàng làng xóm. Người phụ nữ chắc thời xuân trẻ cũng có ít nhiều nhan sắc, giờ chỉ còn là gương mặt thất thần, hốc hác với 2 con mắt sưng bọng vì thiếu ngủ.
– Vậy những tháng ngày thằng bé nằm viện thì cha đứa nhỏ có chăm sóc gì không chị? – Thiện nguyện viên chợt hỏi, hy vọng lóe lên chút hình ảnh lương tri của người chồng dù phụ bạc với vợ nhưng vẫn thương yêu máu mủ của mình.
– Không chị ạ, 4 tháng ròng không đến thăm lần nào.
Lần này thì thực sự choáng váng. Ôi trời, chúng tôi không dám nghĩ đến cái khoảnh khắc trong lúc đứa con máu mủ của mình chiến đấu với thần chết trong căn phòng trắng toát thế kia, thì người cha trong vòng tay của danh vị và tình ái (có lẽ) thì lại nhởn nhơ, không đoái hoài gì đến! Không lẽ, ngày nay Satan mạnh quá, nó chỉ cần dùng chút hơi men trần tục của nó dụ dỗ, mà đã có thể cuốn phăng đi lương tâm, cuốn phăng đi cái gọi là tình phụ tử “hổ dữ không ăn thịt con”. Để một người cha có đầy đủ vật chất của cải lại không có chút gì quan tâm đến núm ruột đang quằn quại trong ranh giới sống chết như thế?
Khi trao đổi với người linh mục Lãng tử về hoàn cảnh đứa nhỏ và mẹ nó như vậy để xin giúp đỡ, thiện nguyện viên có chút đắn đo: “Liệu chúng ta có thể có cơ hội cứu được đứa bé không khi chính bố nó lại không quan tâm đến?”. Nhưng người chăn chiên Lãng tử chỉ truyền lại một thông điệp ngắn gọn: Chắc là có điều gì đó làm anh ta không muốn (hoặc không thể) lộ diện để cứu con mình, giờ cứu giúp mạng người quan trọng hơn, hãy để anh ta thấy rằng: ôm một núi vàng bạc trần gian mà để con mình chết, hay là chỉ cần những sự giúp đỡ nhỏ bé mà có thể giành lại một con người từ cửa tử, thì cái nào đáng giá hơn? Tất cả những chuyện cần lẽ công bằng về sau, Chúa sẽ làm tất cả.
Thành viên Mái Ấm Giữa Đời trao lại cho chị phần quà nhỏ từ cha Lãng tử gửi gắm để tiếp sức với chị trong chặng đường cứu con. Hỏi chị bây giờ sẽ đi về đâu? Chị nói phải bắt xe bus thật sớm để chạy về BV Nhi Đồng 2 – nơi thiên thần nhỏ của chị đang điều trị ở đấy. Ở lại cùng chị đợi chuyến xe bus tiếp theo, thiện nguyện viên hỏi xin chị số điện thoại, chị cũng ú ớ: “Em cũng không biết số điện thoại của em là bao nhiêu nữa?”. Không thể tội nghiệp hơn cho người mẹ đang đến hồi cùng quẫn, thiện nguyện viên lại phải tra lại danh bạ trong ĐT để tìm xem cuộc gọi của chị, đặng còn lưu giữ mà liên lạc về sau. Người thiện nguyện viên thành viên Mái Ấm Giữa Đời – cũng là một người phụ nữ – dặn dò chị phải mạnh mẽ lúc này, bảo vệ những của nả ít ỏi còn trong tay, đề phòng người chồng nghe lời dụ dỗ hảo ngọt có thể sẽ quay về mà lấy hết. Tay trắng lấy gì cứu con trong cuộc trường chinh này? Chúng tôi cũng động viên chị rằng, nếu người chồng đang làm những điều vi phạm pháp luật (như việc làm giấy tờ giả) thì chị phải đứng lên mà nói ra sự thật.
Đến tối thiện nguyện nhận được một cuộc điện thoại tốt lành, chị gọi lại và nói cho chúng tôi biết bố đứa bé đã bất ngờ đến BV thăm em trong chiều nay, và gửi lại 2 triệu thăm nom. Thật là một thông tin nhỏ nhoi tốt lành.