Hoàn cảnh

Gia bần, tri hiếu tử

(Tựa: nhà nghèo, biết ai là con ngoan) - Có một sự chắc chắn: gạt qua rác rến lều phều của xấu xa, vẫn còn đó vĩnh hằng con sông êm đềm, đẹp đẽ của tình người vẫn âm thầm chảy giữa cuộc sống này…

Họa từ trên trời rơi xuống

Hai người già, đang nhà cao cửa rộng, đùng cái giấy báo nợ. Đứa con gái thứ hai phá của, cứ mười ngày triệu sáu tiền lời. Cả chồng lẫn vợ phá xong mất tích cùng đứa con đỏ hỏn. Nhà sổ hồng đàng hoàng, gần ba trăm thước vuông. Bèo giá thị trường tại khu đó cũng tỉ tư, mà cắn răng bán…tám trăm triệu. Trắng tay, trơ lại đống đồ, chạy chứ biết sao. Nói như người đời, hễ chưa chết thì phải lết.

Cuộc đời nào ai biết trước điều gì, làm sao mà biết trước cho được. Nhưng có một điều nước mắt chảy xuôi, chỉ cha mẹ là vì con thôi, điều đấy là chắc chắn. Cô con gái cả là một cô giáo hiệu trưởng, nhà đâu đó miệt Bà Điểm - Hóc Môn, và có chồng làm bác sĩ. Người mẹ già kể trong nước mắt là cô hiếu thảo, thương mẹ thương em. Vì em mà trả nợ dùm, vì mẹ mà dọn về ở chung quan phòng mọi sự.

Nhưng hoàn cảnh lỡ ra thế cái người em gây nợ làm cha mẹ cô mất cửa mất nhà. Cô con cả giận mẹ đã nhẹ lòng nương đứa em hư mà sạt nghiệp, giận đến mức bỏ đi cùng chồng con biệt xứ không một thông tin liên lạc trở lại. Nhưng mà cô chưa hiểu hùm dữ chẳng nỡ ăn thịt con. Huống chi sự đã rồi ngân hàng tới xiết nhà, mẹ cô đã vì con mà mất gia sản ra đứng đường. Ấy vậy mà bà không khóc vì tiếc của, mà khóc vì nhớ con thương cháu.

Bà gục vào vai thiện viện nguyên mà khóc, thương đứa con hư giờ lang bạt bế theo đứa cháu ngoài thôi nôi, bà mất tiền thuê người đi tìm con tìm cháu. Biết cô ta bỏ việc ở bệnh viện rồi, bà sợ người con rể mang con bà, cháu bà sang Campuchia chia bán. Sáng nay bà khóc rưng rức vì nhớ con nhớ cháu: “cô ơi, đứa cháu bà nuôi từ lúc lọt lòng”. Kể về người con gái lớn nhất khuôn mặt bà giãn ra xem chừng an tâm, cô là người con ngoan, làm hiệu trưởng, lại biết thương em. Bà bảo: “Nó giận tôi quá mà, tôi lỗi trước”.

Thiện nguyện viên thấy cảnh hai thân già khốn khổ lo cặm cụi tìm nơi trú ngụ mới là ô nhà nhỏ tí hin. Cũng đã lo thợ khoan giếng giúp, mái nhà còn lại sau cơn bão cuộc đời chỉ là mười mấy mét vuông thôi.

Mọi sự mất hết cũng không sao, mẹ đã mất hết cho con là lẽ bình thường. Con mất mẹ hỏi lấy gì bù lại. Bà mẹ già mấy hôm nay ngơ ngác đi ngủ đậu bà con, phải vài bữa may ra mới ổn. Bà cụ không tiếc của đâu, thương con nhớ cháu mà bà héo hắt. Cầu nguyện để bà cụ và ông cụ qua cú sốc này, và cả nhà sẽ bình an sum hiệp.

Thiện nguyện viên cũng xin Chúa đoái thương mà động lòng nhắc nhở cô con gái làm dược sĩ, người đã gây ra cớ sự khổ đau này. Dù sự thể thế nào cũng liên lạc với mẹ cha, để mẹ cô an lòng. Bà đã vì cô mà bán nhà, cũng có nghĩa là bà sẵn sàng chết để cô được an toàn, vì bà là mẹ. Lòng mẹ rộng như thế đó cô ơi! Nợ nần đã hết, mong lắm cô hãy về nhanh, để mẹ cô an tâm.

Còn thiện nguyện viên, những người xa lạ bỗng đâu bị lôi vào một câu chuyện đau lòng, ngày hôm nay đã ở nhà phụ coi giúp bà già khoan cái giếng, ông bà cụ ngơ ngác lắm các bạn ạ!

Giải mã điều kỳ diệu

Trong khi ông bà cụ thất thần vì cú sốc, đêm đầu tiên ngủ đậu nhà người quen trong nước mắt của nỗi buồn. Thì ở xa tít mãi ấp long phú lộc - tam bình - tỉnh Vĩnh Long có một chàng trai nhỏ thó với đôi chân tật nguyền, nhưng ánh mắt sáng cương nghị và phúc hậu đang thuyết phục một cô gái trẻ.

Chàng chính là tâm điểm của điều kỳ diệu!

Đó là Lê Thành Linh anh chàng sốt bại liệt làm nghề sửa điện thoại, thợ điện nhà, con một cặp nông dân hiền lương ở Vĩnh Long, người mà cả xóm mừng vì cách đây hơn năm đã bỗng được một cô gái hiền mà xinh từ thành phố về tuốt Vĩnh Long làm vợ!

Anh chính là rể ông bà già, rể út.

Hóa ra bà và ông còn một con gái ở Vĩnh Long vì thương quyết chí lấy anh chàng tật nguyền. Chính hai người chị sang trọng học cao nay rời bỏ mẹ cha đã tích cực cản ngăn, chỉ có ông cụ bảo: nó thương thì gả!

Cô con út mới sinh cháu nhỏ, khi nghe hung tin có ý chần chờ, mình không gây họa sao giờ nhào vô. . . Song cậu chồng cương quyết bảo:

- Cha mẹ trong hoạn nạn, bỏ cha mẹ mà không tới, liệu có còn là con người, em mới sanh con nhỏ thì ở nhà. Ráng giữ bình tĩnh. Ba mẹ anh ở tuốt trong ruộng không ra được, anh phải lên thành phố liền rồi về. Lên ngó coi cha mẹ em giờ ra sao chứ.

Hai giờ sáng cậu chàng nhỏ thó đẩy chiếc xe máy cà tàng ra cửa chạy về thành phố trong đêm, gặp nhau cha con mừng tủi. Ông cụ ôm anh và líu lưỡi, ba không lầm con, hoạn nạn mới biết con có hiếu.

Anh chàng lao vào làm giùm cha mẹ vợ: treo cái trang thờ ông bà, bắt lên tường cây quạt nhỏ. Vừa làm lại vừa tỉ tê:

- Chị Hai rồi sẽ về, thời nay cũng không phải dễ hại người, nguôi ngoai rồi chị về mà…

- Chị Ba cũng về tới nơi, ba là giáo viên hiểu chiện mà, tía má để bả thư thư, chớ chị cũng sốc thương lo cho ba má.

Tịnh anh không một lời trách cứ ai, không hỏi han chuyện bán nhà bạc tiền ra sao, anh bảo chúng tôi: nhìn tía má em thấy tội quá.

Trời xẩm tối khi thấy ông cụ có nét cười, anh lật đật xin phép cha mẹ vợ về Vĩnh Long. Vì: nhà con còn yếu, ba má con trong ruộng, con tranh thủ về. Ông cha vợ ôm chặt con rể, lật đật chạy sang nhà tui bới trong đống đồ một chai rượu thuốc bảo: con mang về biếu anh xui, giờ cha không có quà chi quí cả.

Hình ảnh chàng rể út cặm cụi khoan từng con vít, bắt cho bố mẹ vợ cái bàn thờ, lại cũng làm những người làm thiện nguyện phải thấm thía hơn về nhân sinh quan nhìn đời, nhìn người. Không phải cứ ai khoác lên mình tấm áo danh vọng và học thức đầy mình, lại đều là những người có đạo đức. Như vợ chồng người con gái dược sĩ đã bỏ rơi ông bà, thì niềm an ủi đã tới từ chàng rể út nông dân chân chất tâm lành.

Chúng tôi cũng mong cô con thứ là hiệu trưởng trường nội thành, có chồng là bác sỹ giàu sang, biết tin về mẹ cha, và biết rằng: Cậu em rể tật nguyền vượt mấy trăm cây số trong đêm về an ủi cha mẹ ruột của cô. Cô cũng thôi so đo mà về thăm cha mẹ nay đã nghèo vì con và trôi về bãi rác.

Đã có một cuộc ĐT bí mật, một linh mục biết câu chuyện đã có quà thưởng nóng cho cậu trai nghèo vật chất mà hiếu thảo đậm đà ân tình, món quà một triệu đồng. Bởi khi trò chuyện cậu hồn nhiên nói về cái ước mơ làm thợ điện miệt vườn, cậu ước có cây khoan điện làm sẽ nhẹ nhàng vì cậu tật nguyền và sức khỏe có hạn. Câu không hề biết chúng tôi là thiện nguyên viên. Lên khi nhận món quà cậu ngỡ ngàng và hai cha con rưng rưng lệ. 12 giờ đêm qua cậu về tới Vĩnh Long.

Và sáng nay ông bà cụ đã nấu cơm cúng dọn nhà, dù không có đứa con nào nhưng ông bà đã cười vui, “liều dopping” từ rể út khó nghèo quả là mạnh. Nó đủ ấm để ông bà có một niềm tin, quên bớt đau buồn mà sống tiếp. Thật là:

Gia bần tri hiếu tử

Quốc loạn thức trung thần



TRUYỀN THÔNG MÁI ẤM GIỮA ĐỜI

Có thể bạn quan tâm