Nơi xa xôi ấy con mãi là trẻ thơ
Giờ thì thằng bé không còn ở đó nữa, song mỗi khi đi qua ngôi trường đẹp, chúng tôi vẫn nhớ em. Mỗi khi kiếm được món nào đó làm vui đám trẻ con, chúng tôi vẫn ghé, thắp một nén nhang, gửi lại một phần quà, như là em vẫn ở đó.
Chúng tôi biết em qua một trò chuyện giữa đời, có người bảo chúng tôi : Này, có việc gì làm thì hú tôi, tôi sẽ nhắn cậu D. tới làm, cậu ấy chăm chỉ và cần tiền, cần tiền vì con cậu ấy bệnh.
Rồi người ấy cho biết, D .có đứa con bị ung thư xương. Suốt mười năm nay vợ chồng được đồng nào là dành để cứu con, Trời thương bệnh ác tính mà nó vẫn qua được cả tám năm, âu cũng là may mắn...
Viện cớ sửa cái cánh cửa tôi mời D. tới làm dùm, không thể mở miệng hỏi người đàn ông về đứa trẻ, vì anh ấy cứ cắm cúi làm kiên nghị cam chịu mồ hôi đẫm lưng áo.
Cuối ngày, ngoài tiền công độ nhật, gửi một chục gạo thơm, nhắc khéo tới thằng cu, anh chỉ nói, cháu nó lại nhập viện...
Từ cái cớ đó, tôi tìm đến gia đình, gặp một trẻ thơ có con mắt to đen, hiếu động và nụ cười cực dễ thương, nó bảo : con chỉ thích tới trường, nhưng con tới có một buổi duy nhất...
Cái giọng thơ ngây con nít kể cho chúng tôi nghe về cơn đau sao đến ngây thơ : Ngày con không đau, nhưng đêm gần sáng đau ghê, con không nằm nổi mà ngồi dựa tường vẫn cứ đau ghê lắm.
Mông và đùi thằng bé chi chít thẹo, nó mổ đâu cũng bốn năm lần...Thuốc uống thuốc truyền không nhớ nổi thay bao lần, Bệnh viện Ung Bướu là địa chỉ thường xuyên, người ta đưa nó vào danh sách truyền một loại hóa chất mới nếu VN có thể nhập ở nước ngoài, cơ hội là 50- 50 bác sỹ từng nói với cha mẹ nó như vậy.
Nhiều khi chúng tôi đến chỉ có bà ngoại em ở nhà vì em ở trong bệnh viện suốt
Anh chị D. để cứu con thì đã chẳng còn nhà, rời bệnh viện họ về xóm nghèo này ở nhờ nhà mẹ vợ anh D. bà cụ ngoài 80, cứ lần vách thì thầm : ước chi có thuốc trị hết cho con, con đi học lại thì ngoại vui sướng lắm
Từ đấy chúng tôi cứ hay qua lại, khi thì vài lốc sữa, lúc thì chút tiền còm, lần cuối gặp bé, mẹ bé bảo bác sĩ điện bảo là có thuốc hóa chất mới rồi, sẽ truyền cho bé Trường cùng vài bé nữa....
Chúng tôi bỗng lạnh sống lưng, bỗng thấy một cái sợ rất lạ lùng, nhủ lòng, phải làm cái gì cho bé.
Tôi viết đôi dòng kể về nụ cười và cơn đau của bé, về ngôi trường tuyệt đẹp vừa xây xong cách nhà bé mấy bước chân, về cái nắm tay hẹn nhau, xạ trị xong cháu về, cô xin học bồng cháu vô trường ngôi chỉ một buổi thôi cũng sướng...
Bé vô viện, và vô thứ hóa chất mới, ngày đầu tạm êm, ngày thứ hai đau dữ dội và bé ói triền miên, tối bé tỉnh lấy ĐT của má điện thoại cho tôi tiếng méo xẹo...Bé cảm ơn chút quà tôi cho bé.
Trời ơi tôi có gì để cho bé đâu, đó là một trăm đô bạn blogger chơi với tôi từ ngày còn ở VN, bạn sang Mỹ lấy chồng, đọc blog hứa gửi về cho bé, tôi chỉ ứng trước tiền gửi tới bé thôi mà...Tôi khóc vì thấy có cái gì đó đớn đau, tự nhiên khóc tự nhiên đau...Vì nghe giọng bé sao khác quá.
Sáng mai, bé đi mất, chả về cùng tôi tới ngôi trường đẹp gần nhà, chút qùa sau cùng thành chút tiền phụ cha mẹ kêu xe đứa bé về, tôi không đủ can đảm tới nhìn bé, tôi biết mình quá yếu ớt...
Sau này chúng tôi nơi Mái Ấm Giữa Đời thi thoảng ghé lại thắp nhang cho bé, tôi vẫn nghe tiếng bước chân em rất nhẹ bên thềm nhà, tôi vẫn thấy nụ cười của em, và vẫn cảm giác cái nắm tay hẹn hò con về, mình sẽ vô ngôi trường đẹp đó.
Tôi thường cầu nguyện, xin ơn trên ban cho anh chị chút con, bù đắp lại nỗi đau qua, dù rằng sẽ là khó khăn, mười năm chăm bé anh chị để lại tuổi trẻ sau lưng giờ ngót 40 chuyện sinh nở là không đơn giản.
Bây giờ, mỗi khi trong công việc tình nguyện gặp sự khó khăn, tôi thường kiếm một nơi tĩnh tại nhớ về gặp gỡ với bé Trường. Một gặp gỡ ngắn, đau xót nhưng trong trẻo xiết là bao, trong trẻo lắm.
Nơi xa xôi ấy, cháu mãi trẻ thơ, chốn trần gian này các cô các chú đang già đi, hữu hạn và rất giới hạn Trường à, còn nhiều em bé đau như con, còn bao nỗi đau thương. Bây giờ là lúc con lại mỉm cười chốn thiên đàng động viên chúng tôi đi tiếp.
Bé thân mến, chúng ta có Mái Ấm Giữa Đời rồi đó con, đơn sơ, thanh bạch song trong trẻo và sẽ là ấm áp.
Giáng sinh sắp tới, bé Trường ơi, thiên thần nhỏ đã rời xa mái ấm giữa đời, để lại một đôi mắt trong veo, và nụ cười trong trẻo
Nắm lấy tay cô nha , bé Trường yêu mến !
Truyền thông Mái Ấm Giữa Đời