Thư gửi con gái thứ năm lễ phục sinh
Con gái thân mến! Mẹ tin khi mẹ viết những dòng này, đọc được, con sẽ hết giận mẹ.
Vì con đã mời mẹ thứ Năm đi lễ thiếu nhi cùng con, với con đó là ngày trọng đại vô cùng : đó là lần đầu tiên con được hát lễ cùng ca đoàn thiếu nhi trong dịp : Cha sở sẽ làm lễ đặc biệt rửa chân cho các tông đồ. Và thật là hồng ân đó lại là ngày lễ của thiếu nhi xứ mình, con sẽ được hát lễ cùng các bạn trong dịp đặc biệt đó, Và con muốn có mẹ cùng đi.
Thất đáng tiếc, mẹ lại đi một việc khác, mà mẹ hi vọng khi con biết lý do, sự mừng vui của con sẽ được nhân lên rất nhiều lần, và con sẽ hết giận mẹ. Sẽ có một dịp khác mẹ con mình sẽ cùng chiêm ngắm niềm vui từ hồng ân Chúa trong đại lễ phục sinh con nhé.
Con gái nhỏ:
Thứ năm tuần Thánh, còn là ngày sinh nhật cho tất cả các linh mục toàn thế giới đó con, là sinh nhật của cha sở mà các con gọi là bố cách đầy trìu mến vì cha đã dành cho các con cũng rất nhiều mến yêu. Là sinh nhật của tất cả các linh mục đang giảng lễ đầy hân hoan ở mọi ngôi Thánh đường.... Và cũng là sinh nhật của những linh mục có khi chẳng bao giờ còn dâng một Thánh lễ nào và "tệ" hơn, là môi miệng các ngài có khi chẳng còn đọc dù chỉ một chữ thôi của Tin Mừng. Con sẽ bảo : mẹ hoang đường, sao mà lại có linh mục tệ gì mà tệ thế !
Có đấy con ạ, có một lớp linh mục rất "dở" và rất "tệ" vậy đó con à, con lắng nghe mẹ kể nha:
Con gái : khi con hát những bài hát ngân nga cùng ca đoàn thiếu nhi của con, có rất nhiều bài hát do linh mục viết ra, có vị viết bài hát ấy chẳng bao giờ có nhà thờ, vì đó là linh hục dòng mà, giờ cha đó già, hưu dưỡng rồi con, mà hưu dưỡng của linh mục, thì không hề going hưu dưỡng của ngoại con, nghĩa là cha không có gia đình, cha ở trong một nhà cộng đồng, ai cũng già như cha, và nơi đó gọi là nhà hưu đấy con ạ. Cha ở đó, chân yếu tay run, căn bệnh của tuổi già gọi là enzimơ xóa hết trí nhớ rồi, một nốt nhạc cũng quên, làm chi mà cha còn hát nổi một bài hát như các con đang vui hát ngân nga đó.
Và con ạ, khi Cha sở nghiêng mình hôn lên sách Thánh, trịnh trọng tuyên bố rằng : đó là lời Chúa ! Tất cả chúng ta đồng lòng : Tạ ơn Chúa cách nhiệt thành, thì chắc con không biết rằng để có trọn bộ Thánh kinh bằng tiếng Việt để các linh mục sử dung that dễ dàng, cách đây hàng mấy chục măm có một "chàng trai" linh mục cũng trẻ trung hào sảng như cha sở của mình bây giờ, đã cặm cụi miệt mài giam mình trong phòng tu đơn lạnh chuyển ngữ từng chữ la tinh của bộ Thánh kinh ấy sang tiếng Việt, và có nhiều cha khác giúp sức với cha. Con biết không nếu con gặp cha vị ấy bây giờ, như lẽ đời con sẽ cúi mình chào cha ấy chắc bằng ngôi vị ông sơ ông cố. Tóc cha bạc trắng, chân thì không thể bước nổi một bậc cầu thang. Cái ông cụ cứ giam mình trong một ô phòng đầy sách ở tầng ba cũ kỹ của nhà hưu, chính là cha Vị, người dịch Thánh kinh từ ngôn ngữ xa lạ sang tiếng Việt đó con ạ. Nhà cha ấy bảy người dâng hiến đời tu, tu ở nhiều nơi trên quả đất này, và lần lượt qua đời...bản thân cha cũng gần trăm tuổi rồi, cha ở trong phòng đó, thở còn khó khăn, thi thoảng lại nhắc về một lối giảng bài : thuần tiếng Việt Nam, các cha trẻ đừng xen tiếng nước ngoài vô cho ra vẻ sành, giáo dân nghe, cắc cớ vất vả. Thế con có thấy cha già đó khó tính quá không, ôi đã già nua, chẳng bao giờ đi lễ nhà thờ, thì con mong chi mà giảng Thánh lễ misa đầy trọng vọng.
À còn chuyện này nữa, mỗi lần mẹ chở con đi qua giáo xứ kia, con cứ reo lên nhà thờ đẹp qusá đi, cầu thàng là một lối lượn đẹp như tranh và giáo đường thì ở đó nguy nga tuyệt mỹ, nhà thờ Nữ Vương Hòa Bình đó con ạ. Nhà thờ ấy được thiết kế và xây cất bởi một linh mục nổi tiếng "đẹp trai, phong nhã" là cha Thu, hồi đó con còn bé tí ti, người ta bảo đón cha trong lễ cắt băng khánh thành nhà thờ các bà các cô ồ lên : cha đẹp trai quá, rồi mới khen : Thánh đường đẹp quá.
Vậy mà xong nhà thờ chẳng bao lâu vất vả lo toan trả nợ trả nần, mọi sự hoàn thành, thỉ cha Thu đổ bệnh, một cơn đột quị...và thế là cha về đây trong một nhà hưu dưỡng cùng với các linh mục già, yếu đau, mà mỗi vị là cả một trời tâm sự.
Con gái nhỏ!
Và vì thế, chính các cha già hưu đó là lý do mà mẹ không đi cùng con trong Thánh lễ thứ năm rất đặc biệt mùa phục sinh. Mẹ có hẹn với bạn bè trong đội thành viên Mái Ấm Giữa Đời rồi, các cô chú anh chị sẽ cùng nhau đi thăm tới...ba nhà hưu dưỡng đó con. Một chút phần quà bổ dưỡng, song quan trọng hơn là đến để chuyện trò, san sẻ cái buồn, cái cô đơn của các cha nơi nhà hưu dưỡng.
Con gái ơi, con còn quá nhỏ, nếu lớn hơn chút nữa, con sẽ hiểu câu Thánh kinh trong sách công vụ tong đồ : mọi sự đều có buổi có thời. Cái lá xanh mởn hôm hay đang hào hứng vẫy vùng trên cành cây cao tít tắp, mai lại sẽ úa vàng im lìm nơi gốc cây mà người ta đi qua chả ai nhìn ngó. Ai cũng long trọng ngước lên cao cả cao vời, chẳng mấy ai cúi mình xuống thấp, vậy sẽ lấy ai quan tâm nâng niu cánh lá vàng, cũng một thời vi vu cao cả.
Và con nữa, con gái nhỏ bé, khi nghe mẹ trò chuyện với con, con có dám suy nghĩ sâu sắc thế này không : theio thời gian một ngày kia cha sở già nua, không còn là Bố mà hôm nay các con thần tượng, ngài sẽ lại vô sống trong nhà hưu dưỡng, thế các chúng con có đến thăm ngài, yêu thương ngưỡng mộ của các chúng con có bị cạn vơi vì sức hủy diet của thời gian không nhỉ...? Có lẽ mẹ nghĩ hơi xa, vì tuổi nhỏ của các con cứ vui với những lời hát ngân nga, những sắc màu mà các con thỏa thích. Nhưng mẹ nghĩ hướng các con tới cái suy nghĩ sâu sắc cũng là cần.
Vậy con gái, con hết giận mẹ rồi phải không, và chắc con cũng thấy yêu, thấy tôn quí cái dở tệ của các cha hưu, và một hôm nào đó, con xin phép cha sở, rủ bạn bè con, cùng mẹ đi tới các cha hưu thì sẽ rất vui đúng không, và hẳn cha sở cũng sẽ rất vui, rất hài lòng vì các con nhỏ bé của ngài, con nhỉ.
Hãy hát lên một khúc ca vui, mừng sinh nhật các linh mục trong ngày cực Thánh thứ năm, mà trước tiên là mừng sinh nhật các cha già cả đang sống âm thầm trong các nhà hưu dưỡng.