Thông báo

Viết cho một người chị đáng kính của thành viên Mái Ấm Giữa Đời vừa ra đi

"Lạy Chúa Giêsu, Chúa thấy rằng mọi sự giờ đây tùy thuộc vào Chúa. Con hoàn toàn an tâm, bất chấp những thôi thúc gấp rút. Về phần mình, con đã làm mọi sự, và giờ đây đến lượt Chúa, lạy Chúa Giêsu của con, như vậy công việc của Chúa sẽ được sáng tỏ. Con hoàn toàn vâng theo thánh ý Chúa; xin Chúa hãy sử dụng con tùy ý..." (Trích lời thánh nữ Faustina)

Với TÍN THÁC thiện nguyện chúng tôi, việc chị ra đi là quá đỗi sửng sốt.

Bỡi vì chỉ trước đó hai bốn tiếng đồng hồ, khi thành viên Mái Ấm Giữa Đời lịch kịch chuẩn bị tràng chuỗi, băng đĩa và những sự cần thiết cho chuyến đi giúp đồng bào Đồng Tháp trong mưa, chị vẫn nằm trên ghế bố nhỏ, nhìn theo tụi tôi, mắt hình như vẫn ánh lên một nét cười, đầy hài lòng, cho dù bảy tháng mười mấy ngày nay chị đã nằm đó, bất động. 

"Lá vàng khóc tiễn lá xanh..."

Chúng tôi biết chị bệnh nặng, chúng tôi biết thánh giá Chúa gửi cho chị là riêng của chị mà thôi, căn bệnh u não đột ngột bộc lộ sau một con choáng nhẹ khi chị vừa cùng chúng tôi cầu nguyện giờ kinh Lòng thương xót Chúa, cái cách chị đón nhận cũng nhẹ nhàng : chị nói nhỏ vào tai một nữ thiện nguyện viên, hình như chị tịnh không muốn làm phiền người than trong gia đình, chị không muốn xáo trộn sự bình an, và hơn hết, chị muốn làm một người trên thế gian này, mà với chị trừ Thiên Chúa và Mẹ Maria, người ấy với chị là cả bầu trời, là cả hạnh phúc, là cả tình yêu thánh thiện của một đời người nữ đồng trinh nơi đời thường, là Mẹ chị, là bà cố, đấng sinh thành đã hiến cho Giáo Hội hai người con làm nữ tu và linh mục, người Mẹ ấy đã tuổi tám mươi tư. Có lẽ ẩn trong cái thân hình mảnh mai của người phụ nữ không lập gia đình, chị đã nguyện lòng làm bờ vai cho Mẹ cha tựa nương khi tuổi già, cha mất vừa qua giỗ đầu, nhà còn chưa nguôi nỗi nhớ thương, chị không muốn khinh suất Mẹ mình bởi cái cơn đau đầu định mệnh. 

Chị quay trở về trong im lặng vĩnh hằng, chỉ còn ánh mắt cứ long lanh, nét môi cười dịu dàng trên bờ môi đồng trinh mỗi khi thành viên Mái Ấm Giữa Đời tới thăm và kể cho chị nghe về cuộc hành trình đang triển khai, nụ cười ấy tỏ ra dấu chỉ hài lòng vui thích. 

Thành viên Mái Ấm Giữa Đời cũng không thể quên khi có người thân của chị từ xa về thăm, cho chị món quà, chị hướng ánh mắt vào chiếc máy nghe nhỏ để đầu giường chớp chớp mắt, thế là bà cố hiểu liền, bà bảo : “người ta” bảo là, quà này không cho ai đâu, để gửi cho em trai người ta làm việc bác ái. Ôi chẳng ai thương con bằng Mẹ, và chẳng ai hiểu con cho bằng Mẹ. 

Với thiện nguyện viên thành viên Mái Ấm Giữa Đời kỷ niệm về chị cũng rất đầy. Một người phụ nữ cứ lặng lẽ tới điểm tập trung bằng cái xe đạp cà quèn, hôm nào có thiện nguyện viên nhanh trí thì đón chị đi quá giang, cái giỏ trước xe khi nào cũng có một bọc, khi thì là trái cây, khi lại là bỏng ngô thơm lừng, chị nhỏ nhẹ bảo : của bà cố đấy !

Chị lúc nào cũng nhỏ nhẹ và dường như rất kiệm lời. Mọi hành vi bao giờ cũng đoan trang mực thước. Trong thiện nguyện viên cũng có nhiều em da trắng tóc dài dáng vẻ hót gơ, cũng có nhiều chị thành đạt trang đài thần thái của doanh nhân, song quả thật từ đáy lòng chị em thiện nguyện ai cũng có chút “thêm” học được cái thần thái đoan trang, e thẹn rất riêng của một phụ nữ ngoài năm mươi mà cứ khẽ khàng, cứ đoan trinh, có đôi khi chúng tôi đùa mà kính trọng thực lòng gọi chị là Sơ, chị Sơ Lành của thiện nguyện viên thành viên Mái Ấm Giữa Đời. 

Cá nhân người viết bài này có một kỷ niệm nho nhỏ với chị "Sơ" Lành, một ngày kia, khi tới thăm bà cố chị bỗng ghé tai thì thầm : này chuyến đi rồi không có em, thích lắm cơ, bắt xe đò sau đó chuyển xuống đi ghe máy của người Khơme trên Biển Hồ, chị bỗng nghĩ tới cái cảnh môn đệ Chúa Giêsu đi trên biển. 

Lúc đấy thấy mắt chị ánh lên nét hào hùng thật trẻ thơ, chợt giật mình hiểu ra cái ước mơ mãnh liệt làm đệ tử yêu của Chúa Giêsu toàn yêu và toàn thương ẩn chứa trong cái nét mảnh mai yếu ớt và tưởng như cam chịu của chị ấy. 

Người ta bảo : ruộng sâu trâu lái không bằng con gái đầu lòng, và người ta cũng bảo là con trai với thực là con, ấy vậy mà bỗng đâu cái chị Lành nhỏ nhắn dịu hiền lại lãnh cả trọng trách của ruộng sâu trâu lái lẫn nam nhi hiếu tử bởi vì…

Con gái lớn nhất là người chị gái thân yêu chạm ngõ dậy thì đã bước theo đời tu. Người con trai duy nhất thì cũng mang giấc mơ hiếu tử mà dâng Chúa, có cô em út mặn mòi thì về làm dâu nhà người, cái người phụ nữ bé bỏng nhất nhà, hiền dịu tưởng như dễ bị "ăn hiếp" nhát nhà bỗng lặng lẽ hơn, và cứ lặng lẽ ở vậy với Mẹ cha, từ từ trong gia đình, rồi người hàng xứ cũng nhận ra, cái ý định sắt thép của chị là ở vậy thảo kính với Mẹ Cha, là thi thành một đời tu lạ lùng mà không kém đi sự cao cả: tu đâu không bằng tu nhà, thờ cha kính Mẹ ấy là thiện tu! 

Cũng chẳng thể quên khi đoàn người ta lũ lượt kéo về Chí Hòa mấy năm trời dự lễ kính lòng Chúa xót thương, cũng có trong dòng người như thác lũ ấy một bóng nhỏ bé của chị Lành, dắt ông cố xuôi vào nhà thờ như bao người khác, chẳng có ưu tiên ưu đãi rằng tôi đây là chị quý cha, là em sơ cả trong dòng, và tôi đây chăm ông cố bà cố thay cho hai người ấy !

Thiện nguyện chúng tôi cũng không thể quên, khi tiễn ông cố về thiên đàng cách đây kém hai tháng đầy hai năm, thì bóng dáng nhỏ bé của chị trong màu áo đen càng như nhỏ bé hơn, lúc nào cũng bên cạnh bà cố. 

Và ngay phút đây khi làm nghi thức khâm niệm cho chị, chúng tôi được nghe chính bà cố trong nghẹn ngào kể rằng :

- Thấy nó sống một mình, ai cũng thương, cũng có ý xúi hay nó kiếm một đứa con nuôi. Song cha xứ hồi đó bảo là :

- Em gái cô Lành dễ đẻ như gà, đợi cổ sinh đứa nữa, chị Lành nuôi luôn, lo gì không đông con nhiều cháu !

Và chị ấy chỉ cười, và quả thật ba người cháu trai con cô út chị đều thương như con ruột của mình. Sau này khi cộng đoàn lòng Chúa xót thương triển khai các công việc thiện nguyện, đi công tác chị cũng luôn thương những đứa em nhỏ, ít tuổi trong nhóm, dù chẳng bằng lời, có đôi khi chỉ là một nhắc nhở vu vơ: mang theo cái áo khoác kẻo trời mưa. Có khi là nồi cháo gà bê tới và lại nhỏ nhẻ mà rằng : là của bà cố gửi. 

Thật xót xa khi mà hôm nay bên chị lại là người Mẹ tóc đã sương tuyết theo thời gian, một lá vàng âm thầm khóc tiễn một lá xanh. Bà cố bảo chúng tôi : đừng có than khóc ồn ào, nó không có vui đâu. Cả đời nó lặng lẽ rồi, tiễn nó đi các chúng con phải rộn ràng lên chứ 

Trấn an chúng tôi thế, nhưng bà lặng lẽ đi vào trong bếp khóc thầm, không quên nhắc người nhà : có sườn bà mua rồi, nấu nướng cho thiện nguyện nó ăn, chúng nó đứa nào cũng nhiệt huyết !

Sinh ly, tử biệt, thôi thì chẳng còn mấy canh giờ, thành viên Mái Ấm Giữa Đời bên chị và gia đình, mong chị về hoan lạc trên thiên quốc. 

Xin dùng lời của thánh nữ Faustina để nói lên cuộc đời của chị Maria Trần Thị Lành trong giờ phút chia tay này:

“Suốt cuộc đời, con muốn làm một áng hương trầm âm ỉ ngọn lửa để làn hương được ngát tỏa lên Chúa và làm Chúa được thỏa nguyện, ôi Bánh Thánh Sống Động. Tâm hồn con cảm thấy mọi hy sinh nhỏ bé đều thắp lên ngọn lửa tình yêu cho Chúa, nhưng một cách âm thầm và kín ẩn để không ai có thể nhận ra.”

TÍN THÁC THIỆN NGUYỆN

MÁI ẤM GIỮA ĐỜI

Có thể bạn quan tâm